Tạnh…

Mưa uể oải rơi thêm vài hạt rồi tạnh hẳn, mà nắng còn bận chưa vội đến. Những vũng nước vẫn đọng lại, là bằng chừng cho cơn mưa vừa đến. Em đưa chân dẫm vào, nước bắn lên tung tóe. Đôi giày đâu tránh khỏi, mà cổ chân nước cũng đâu tha. Vậy nhưng … Đọc tiếp Tạnh…

Mưa rơi

Trời nổi gió, những hạt mưa theo đó kéo đến không quá vồn vã, nhưng cũng chẳng lấy gì từ tốn. Chúng phạm thượng, cả gan níu nấy vạt áo em, bám lấy chân em, túm lấy đôi giày vốn có bao giờ phải vấn bụi vương bùn. Em đưa đầu ngón tay, vượt khỏi … Đọc tiếp Mưa rơi

Mật ngọt

Con ong thợ ấy, nó say đắm cô gái làm vườn, chẳng phải ong chúa – nữ hoàng mà mỗi bề tôi vốn luôn răm rắp phục tùng như số mệnh, mà là cô gái cẫn mẫn chăm bẵm những khóm hoa xinh trong vườn, nơi nó cùng đồng loại vẫn ngày ngày lui tới. … Đọc tiếp Mật ngọt

Tự do rồi? Nỗi buồn đâu… Thấy!

Bài viết lâu lâu rồi, giờ ta chuốt lại. *** “Phía ấy có là tự do?” – Cô nhìn ngắm ánh chiều rực đỏ rệu rã, lòng trĩu nặng suy tư. Vầng dương lặng thinh, nét u buồn thay lời hồi đáp. Xa xa, những toà nhà cao vút, bí bách, nặng trịch, rầu rĩ … Đọc tiếp Tự do rồi? Nỗi buồn đâu… Thấy!

Truyện ngắn – Biệt thự thời gian

Một tác phẩm nhỏ xinh, tranh thủ chuốt lại, kèm thêm bản Audio với giọng "chị GOOLE" :)) *** Cuối dãy hành lang thanh âm thánh thót vang vọng, là “A town with an ocean view” – bản nhạc quay trở về những nốt đầu, vòng hợp âm ma mị. Mới dứt khuông nhạc thứ … Đọc tiếp Truyện ngắn – Biệt thự thời gian

Dành cho người ở lại <bản sửa>

Chuốt xong rồi thì mình đăng lại. Đọc lai bao lần vẫn vẹn nguyên cảm xúc chiều xuân hôm ấy, khi ánh nắng chạm đến khung cửa sổ, quán cà phê rung lên bởi tiếng tàu điện rời ga. *** Mắt dần mờ, ánh sáng và bóng tối đến khúc giao thoa, âm thanh xung … Đọc tiếp Dành cho người ở lại <bản sửa>